Trưởng lão Thích Thông Lạc Trích: Mười hai cửa vào đạo
Pháp chân chánh của Phật là pháp gì? Pháp chân chánh là pháp diệt trừ tâm ngũ triền cái và bảy kiết sử. Một lần nữa chúng tôi xin nhắc lại ngũ triền cái và thất kiết sử:

NGŨ TRIỀN CÁI gồm có:
1- Tham triền cái 2- Sân triền cái 3- Si triền cái 4- Mạn triền cái 5- Nghi triền cái
BẢY KIẾT SƯ gồm có:
1- Ái kiết sử 2- Sân kiết sử 3- Kiến kiết sử 4- Nghi kiết sử 5- Mạn kiết sử 6- Hữu tham kiết sử 7- Vô minh kiết sử
Người ở thế gian tâm họ thường sống với tâm ngũ triền cái và thất kiết sử, vì thế họ sống trái ngược lại Phật giáo. Cho nên, pháp của Phật giáo thì nhắm vào ngũ triền cái và thất kiết sử tiêu diệt chúng. Bởi vậy pháp của Phật giáo hoàn toàn đi ngược lại pháp thế gian. Khi đi ngược lại như vậy thì khó cho người thế gian chấp nhận và tu tập được, nên đức Phật dạy: “Chánh pháp ta vừa chứng được thật là sâu xa vi diệu, nếu vì chúng sanh mà thuyết giảng, chắc chắn họ không hiểu nổi, còn sanh tâm hủy báng nữa là khác. Nếu vì chúng sanh dâm, nộ, si mà thuyết pháp, tất nhiên họ không thừa hành, quả thật là luống công vô ích. Pháp vi diệu nầy tương phản với pháp thế gian. Chúng sanh bị dục nhiễm, ngu si che lấp nên không tin hiểu nổi”. (Trường A Hàm tập I trang 69)
Đúng vậy, trải qua hơn 2500 năm mà chẳng thấy ai tu chứng như Phật. Thật là pháp đi ngược pháp thế gian nên khó ai tu được giải thoát hoàn toàn.
Đến thời đại chúng ta hiện giờ mới có một người làm chủ được sinh, già, bệnh, chết, và người ấy ra công dựng lại giáo pháp ấy để người nào hữu duyên cùng tiếp vòng tay để làm sống lại nền đạo đức nhân bản - nhân quả của Phật giáo thì đó là đem lại hạnh phúc an vui cho loài người. Nhưng khó thay, trong cuộc đời tìm cho ra được một người có quyết tâm, có ý chí dũng mãnh, gan dạ, xem sự sống chết nhẹ tựa lông hồng thì mới tu tập chứng đạo.
Giải thoát ai cũng muốn tu mà lại sợ khổ; giải thoát ai cũng muốn tu mà đời không muốn bỏ. Cho nên, tìm một người tu tập vì mọi người, vì Phật pháp thì khó tìm quá. Trên hành tinh hiện nay có hàng tỷ tỷ con người mà tìm cho ra một con người thật là khó vô cùng. Nhiều khi Thầy muốn vào Niết bàn cho xong, nhưng không nỡ tâm nên đành phải nán ở lại một đôi ngày mà thôi.
Trưởng lão Thích Thông Lạc Trích: Mười hai cửa vào đạo
Vậy hai loại hiểu biết này có mối liên hệ gì với nhau không? Liệu chúng có thể bổ sung cho nhau, hay thậm chí mâu thuẫn với nhau không nhỉ?
Một cái Sapo thôi là đủ hết ý nghĩa rồi. Rất hay. Đây mới đúng là cách hiểu của người theo Phật giáo.
Khi đọc bình luận, tôi thấy có những ý kiến sâu sắc về chuyên môn và nhiệt tình, chân thành nhưng riêng tôi cảm thấy nó đặt không đúng và không phù hợp với một bài viết ở cái "tầm" này. Lẽ ra những bài viết kiểu này chỉ để chúng ta lướt qua thôi chứ ko cần tốn hao nhiều tâm trí và phân tích chuyên sâu vì nó ko xứng tầm, tôi cảm nhận đây chỉ là bài viết của một tác giả phật tử mới tu tập theo Phật pháp, những câu từ, lý luận vẫn còn rất non, rất rập khuôn, bám chặt vào kinh điển, tôi có cảm giác họ học mới được bấy nhiêu đó, cứ là "vô minh, tam độc, sân si, vô thường, vô ngã..." rồi múa may quay cuồng với nhiêu đó mà chưa thoát được ra được để diễn giải theo cách hiểu của mình. Những tác giả này chưa đủ tầm để làm được điều đó, những bài viết cứ lặp đi lặp lại na ná như nhau. Tôi nghĩ những ý kiến chuyên môn, chuyên sâu nên dành cho những bài viết thật sự xứng tầm hơn. Còn những bài viết kiểu này, tôi nghĩ chỉ nên đọc rồi cho nó qua, tạo hiệu ứng PR cho những bài viết này làm gì, càng nói họ càng nghĩ họ hay ho lắm. Còn họ viết những lời cay độc, tổn thương đến người khác thì họ sẽ tự mang nghiệp, mang tội, nhân quả sẽ đến với họ, sau này họ sẽ nhận. Chúng ta không cần quan tâm đến những bài viết kiểu này nữa là cách tốt nhất. Hãy tập trung khen ngợi những bài viết hay còn những bài này thì im lặng ngó lơ là thượng sách.
Những bài viết kiểu này chỉ để gây tranh cãi chứ không có giá trị tham khảo và ứng dụng thực tiễn. Tốt nhất không nên quan tam đến những loại bài kiểu này nữa.
Cảm ơn TGia Thường Nguyên với những bài viết ngắn gọn nhưng rất hay, ý nghĩa.
Bài viết sâu quá