Tác giả: Thiên Di

Mười năm rồi Mẹ hỉ, mười năm lẻ Con xa xứ lênh đênh Thèm nghe lắm tiếng quê mình Mẹ ơi Con thèm uống nước giếng trong Thèm ăn khế ngọt ngoại trồng năm xưa Thương Mẹ dãi nắng dầm mưa Thương Mẹ tần tảo sớm trưa cuộc đời Bây chừ Con nhớ hương biển nữa rồi Nhớ sầu đông trắng một trời nhớ thương Nhớ mẹ một sáng mơ sương Tiễn con gái nhỏ buồn vương mắt hiền Con đi tu học đời riêng Gánh đời Mẹ gánh buồn nghiêng vai gầy

Con đi theo bước Phật Đà Ở nhà Mẹ cũng Di Đà, học kinh Con đi bỏ lại nhục vinh Bỏ Mẹ ở lại lênh đênh tháng ngày Cuộc đời mẹ chỉ đắng cay Sớm hôm tần tảo bàn tay chai sần Nhưng Mẹ ơi Đường con đi đáng tự hào Ba y, bình bát, đạo dồi trao Công phu công quả hằng ngày Để cho lý tưởng tròn đầy đạo tâm Vậy mới là hiếu thậm thâm Vậy mới báo đáp thâm ân sâu dầy Y vàng con khoác hôm nay Công đức giành hết để sau này Hành trang để Mẹ bước về Tây. Con còn nhớ Ngày còn nhỏ, con hư Mẹ đánh đòn Đánh xong rồi Mẹ lại ngồi khóc con Con sợ lắm nước mắt của Mẹ Không mặn nhiều nhưng đủ xan xát trái tim con Lớn lên rồi con hư cuộc đời thay Mẹ đánh Tự nhiên thấy lạ Mẹ đánh để con lớn lên Còn cuộc đời vì con lớn lên mà đánh Ngày còn nhỏ, con từng hỗn với Mẹ Rồi cũng thôi Vì lòng Mẹ đủ lớn, chứa hết lỗi lầm của con Đại Dương kia dẫu nước khô đi Thì những cơn mưa có thể lấp đầy trở lại Mẹ thương con chưa hề đầy vơi Khi xa nhà bôn ba rồi mới thấy Mẹ là Mẹ Là duy nhất Bao dung hết những lỗi lầm của con. Ai bảo cổ tích bắt đầu từ tiên, từ Bụt Cổ tích của con là từ ngày xưa có Mẹ Ai bảo đời xuất gia bắt đầu từ trang Kinh, chỏm tóc Lý tưởng của con bắt đầu từ khi biết thương Mẹ Mẹ là trang kinh Là Phật trong con.

Tác giả: Thiên Di