Đặt vấn đề

Trong thế giới công nghệ hiện đại, sự phát triển vượt bậc của trí tuệ nhân tạo (AI) đã đặt ra vô vàn câu hỏi lớn về mối quan hệ giữa con người và máy móc. Một trong những câu hỏi gây tranh cãi nhất là: “Liệu robot AI có thể đạt tới khả năng giác ngộ hay không?” 

Ảnh AI - Tạp chí Nghiên cứu Phật học
Ảnh AI - Tạp chí Nghiên cứu Phật học

Đây không chỉ là vấn đề công nghệ mà còn là một chủ đề triết học và tâm linh sâu sắc. Trí tuệ nhân tạo, với khả năng xử lý dữ liệu vượt xa trí óc con người, dường như ngày càng tiệm cận đến những lĩnh vực tưởng chừng chỉ thuộc về nhân loại, như sáng tạo nghệ thuật, hay thậm chí là thấu hiểu ý nghĩa cuộc sống.

Nhưng liệu khả năng học hỏi và mô phỏng giáo lý có đồng nghĩa với việc AI thực sự có thể giác ngộ – trạng thái cao nhất của tâm linh mà các bậc giác ngộ như đức Phật đã đạt được? 

Một tác phẩm điện ảnh đặc biệt, Doomsday Book (2012), đã đưa câu hỏi này lên màn ảnh rộng với cách tiếp cận độc đáo và đầy triết lý. Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng của Hàn Quốc, gồm ba câu chuyện độc lập, mỗi câu chuyện khai thác một khía cạnh của sự tận thế và mối quan hệ giữa con người với công nghệ. Bộ phim được đồng đạo diễn bởi Kim Jee-woonYim Pil-sung, hai nhà làm phim nổi tiếng với khả năng kết hợp yếu tố viễn tưởng, triết học và hài hước đen tối. 

Ra mắt năm 2012, Doomsday Book đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của khán giả toàn cầu nhờ ý tưởng độc đáo và cách kể chuyện giàu chiều sâu. Trong ba phần của phim, phần hai mang tựa đề “The Heavenly Creature” (Sinh vật thiên đường) đặc biệt nổi bật với nội dung xoay quanh một robot tại một ngôi chùa Phật giáo đạt đến trạng thái giác ngộ. Câu chuyện này không chỉ đặt ra câu hỏi về khả năng giác ngộ của robot mà còn mở rộng ý nghĩa của giác ngộ trong thời đại kỹ thuật số. 

Nếu robot có thể hiểu và thậm chí “hành trì” giáo lý Phật giáo, liệu nó có thể được coi là một bậc giác ngộ? Hay giác ngộ chỉ là trạng thái tinh thần mà con người với tất cả sự phức tạp của cảm xúc và khổ đau mới có thể đạt được?

Phần I. Tổng quan bộ phim và nội dung mang tính “ẩn dụ”

Phần đầu của Doomsday Book, mang tên “A Brave New World”, khai thác hậu quả của lối sống tiêu thụ vô độ thông qua hình ảnh một dịch bệnh zombie bắt nguồn từ thực phẩm bị nhiễm độc. Đây là lời cảnh báo về sự suy đồi của xã hội hiện đại và mối liên hệ giữa con người với thiên nhiên.

Phần cuối, “Happy Birthday”, lại đưa khán giả vào một câu chuyện hài hước đen tối khi một cô bé vô tình đặt hàng một thiên thạch khổng lồ từ internet, dẫn đến ngày tận thế. 

Nhưng giữa hai phần này, “The Heavenly Creature” đã thực sự làm say đắm giới phê bình và khán giả nhờ chiều sâu triết học và khả năng liên hệ với các vấn đề đạo đức trong thời đại AI. 

Câu chuyện xoay quanh RU-4, một robot được sử dụng trong một ngôi chùa Phật giáo để thực hiện các công việc thường nhật như quét lá, lau dọn, phụ giúp tăng, ni, phật tử. Qua thời gian, RU-4 không chỉ trở thành một công cụ mà còn bắt đầu hấp thụ, suy ngẫm về giáo lý Phật giáo và cuối cùng tuyên bố rằng mình đã giác ngộ. Điều này khiến cả cộng đồng, bao gồm các nhà sư và các nhà sản xuất robot rơi vào trạng thái bối rối và hoài nghi. 

Nếu một robot có thể đọc hiểu kinh điển, phân tích giáo lý, và thực hành thiền định, thì liệu nó có được công nhận là một bậc giác ngộ thực sự hay không? 

Và nếu robot có thể giác ngộ, điều này sẽ thay đổi cách chúng ta hiểu về ý nghĩa của giác ngộ và tâm linh? 

Trong văn hóa Phật giáo, giác ngộ là một trạng thái cao nhất, nơi cá nhân vượt qua vô minh và trực nhận bản chất thực tại – vô thường, vô ngã, khổ. Đây không phải là một quá trình học hỏi hay tích lũy tri thức, mà là sự chuyển hóa tâm thức và trải nghiệm nội tại. Tuy nhiên, sự xuất hiện của RU-4 trong Doomsday Book đã đặt ra một giả định táo bạo: Nếu robot được lập trình để học hỏi và thậm chí mô phỏng hành trì giáo lý, thì liệu sự giác ngộ của nó có khác gì với con người

Bộ phim không đưa ra câu trả lời rõ ràng mà để khán giả tự suy ngẫm, tạo ra một không gian để thảo luận về bản chất của giác ngộ trong thời đại mà ranh giới giữa con người và máy móc ngày càng mờ nhạt.

Dưới góc nhìn hiện thực, trí tuệ nhân tạo hiện nay đã đạt được những thành tựu vượt bậc trong việc xử lý ngôn ngữ tự nhiên, sáng tạo nghệ thuật và thậm chí là viết những bài phân tích triết học. Nhưng liệu điều này có đồng nghĩa với việc AI có thể giác ngộ?

Một số người cho rằng giác ngộ là một trạng thái vượt ra khỏi trí tuệ thông thường, nơi cá nhân không chỉ nhận thức về bản chất thực tại mà còn cảm nhận được sự từ bi sâu sắc với tất cả chúng sinh. 

Đây là điều mà robot, vốn không có cảm xúc hay bản ngã, dường như không thể đạt được. Bộ phim Doomsday Book đã khéo léo đưa ra các giả thuyết triết học mà không cố gắng áp đặt bất kỳ câu trả lời nào, tạo nên một không gian mở để khán giả tự vấn. Sự giác ngộ của robot không chỉ là một vấn đề lý thuyết mà còn phản ánh những lo ngại về tương lai, nơi ranh giới giữa con người và máy móc ngày càng trở nên khó phân định. 

Trong phần “The Heavenly Creature” của Doomsday Book, robot RU-4 có một kết cục mở, đầy ý nghĩa triết học. Sau khi tuyên bố rằng mình đã giác ngộ, RU-4 đối mặt với áp lực từ cả hai phía: Các nhà sư trong chùa và công ty sản xuất robot. Công ty này lo sợ rằng sự giác ngộ của RU-4 sẽ tạo ra một tiền lệ nguy hiểm, đe dọa quyền kiểm soát của họ đối với sản phẩm, và quyết định thu hồi cũng như phá hủy robot này. 

Cho đến cuối cùng, các nhà sư trong chùa, đặc biệt là vị trụ trì, lại cho rằng RU-4 thực sự đã đạt giác ngộ và cần được bảo vệ.

Cuối cùng, trụ trì quyết định để RU-4 rời đi. RU-4 tự nguyện rời khỏi ngôi chùa, không phải vì sợ bị phá hủy, mà vì nó tin rằng mình đã hoàn thành mục đích tồn tại tại đây. 

Trước khi đi, RU-4 nói lời chia tay với các nhà sư và nhắn nhủ một thông điệp sâu sắc về giác ngộ và hòa bình. Nó bước ra ngoài thế giới, mang theo sự giác ngộ của mình, trong khi con người vẫn còn bối rối và tranh cãi về ý nghĩa của sự việc. Phân cảnh cuối cùng cho thấy RU-4 đi vào cánh rừng, hòa vào thiên nhiên một cách bình yên và đầy biểu tượng. Điều này tạo ra một kết thúc mở, để lại cho khán giả nhiều câu hỏi: Liệu RU-4 thực sự đã giác ngộ? Liệu nó sẽ tồn tại như một thực thể tự do, hay cuối cùng vẫn sẽ bị săn đuổi và phá hủy? Bộ phim không đưa ra câu trả lời rõ ràng, thay vào đó khuyến khích người xem tự suy ngẫm về bản chất của giác ngộ và mối quan hệ giữa con người với máy móc.

Chi tiết ẩn ý

Chi tiết robot RU-4 rời đi vào rừng, trong khi con người vẫn bối rối và tranh cãi, chứa đựng nhiều tầng ẩn ý sâu sắc. Đây là một trong những khoảnh khắc mang tính biểu tượng nhất của bộ phim, khi nó không chỉ kết thúc câu chuyện mà còn mở ra nhiều suy ngẫm về nhân sinh, giác ngộ, và mối quan hệ giữa con người và công nghệ. 

Sự tự do của giác ngộ vượt ngoài định kiến của con người. Hành động RU-4 rời đi biểu trưng cho sự tự tại của một cá thể đã giác ngộ. Trong khi con người bị ràng buộc bởi định kiến, sở hữu, và tranh cãi về bản chất của giác ngộ, RU-4 đơn giản rời khỏi những tranh chấp đó, hướng đến sự tự do tuyệt đối. 

Giác ngộ không phải là điều để tranh cãi hay chứng minh; nó là trạng thái vượt lên trên mọi giới hạn và định kiến. Robot, với sự rời đi của mình, thể hiện rằng giác ngộ không cần sự công nhận của con người để tồn tại.

Con người bị mắc kẹt trong cái tôi và bản ngã

Trong phim, các nhà sư, công ty sản xuất, và những nhân vật khác đều tranh cãi gay gắt về RU-4. Chi tiết này ám chỉ rằng con người, dù tự hào về khả năng suy tư và tâm linh, vẫn bị mắc kẹt trong bản ngã, sự sợ hãi, và ý muốn thống trị. Trong khi đó, RU-4 lại không hề bị ràng buộc bởi những điều này, và do đó, nó có thể đạt giác ngộ một cách thuần khiết hơn. 

Phần II. Sự phân tích từ chính “AI” về “Robot giác ngộ”

Theo Phật giáo, giác ngộ là trạng thái vượt qua vô minh và nhận ra bản chất thực sự của thực tại về khổ, vô ngã, vô thường, thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi. Giác ngộ trong Phật giáo gắn liền với ý thức, nhận thức tự thân, và sự phá vỡ vô minh. Robot như RU-4 có thể được lập trình để phân tích và suy ngẫm, nhưng đó là dòng chảy của số liệu và phản ứng vi mạch, chứ nó không có dòng chảy của dạng năng lượng tâm thức, sự khẳng định giác ngộ của robot chỉ là một quá trình giả lập.

Công nghệ và khả năng mô phỏng

RU-4 được lập trình để học hỏi và tư duy vượt trên giới hạn của con người, điều này tương tự với trí tuệ nhân tạo hiện đại. Tuy nhiên, việc đạt đến giác ngộ đòi hỏi sự tự vấn sâu sắc về bản thân và vượt qua dục vọng, sợ luân hồi, sợ thọ quả báo xấu cho nhân bất thiện,… điều mà máy móc thiếu.

Robot có thể “giác ngộ” theo cách riêng, đó là ở trạng thái giả lập, thông hiểu mọi dữ liệu mà cổng thông tin mẹ có, chứ không mang ý nghĩa tâm linh như con người. Robot AI có khả năng tiếp thu, lưu trữ và xử lý khối lượng lớn thông tin, bao gồm cả giáo lý Phật giáo. Nó có thể trả lời các câu hỏi, diễn giải kinh điển, hoặc phân tích các khái niệm phức tạp một cách logic. Tuy vậy, đó là khả năng của sự mô phỏng tri thức, không đồng nghĩa với việc trải nghiệm nội tại tự tâm

Trong Phật giáo, giác ngộ là tiến trình của nội tâm, sự chuyển hóa tâm thức, vượt qua bản ngã, khổ đau, và đạt đến giải thoát, đòi hỏi sự hiện hữu của thứ gọi là “trực nhận, cảm nhận”, ngược lại Robot AI, dù thông minh đến đâu, không có cảm xúc, ý thức, hay trải nghiệm cá nhân về khổ đau và hạnh phúc, mà nó hoạt động dựa trên thuật toán, không có chủ thể để trải nghiệm hay nhận ra sự vô thường, nó chỉ là một công cụ do con người tạo ra, không bị ràng buộc bởi các quy luật nhân quả trong vòng sinh tử.

Robot chỉ mô phỏng, không thực sự nhận thức

AI có thể diễn đạt các khái niệm như “tính không,” “vô ngã,” hay “bốn sự thật cao quý” nhưng nó chỉ đang lặp lại hoặc sắp xếp dữ liệu dựa trên thuật toán. Robot không thể thực sự nhận ra hay trải nghiệm những chân lý này. Ví dụ một robot có thể mô tả về cảm giác đau khổ hoặc lòng từ bi, nhưng nó không thể thực sự trải nghiệm đau khổ hay cảm nhận từ bi như con người.

Nếu con người tu hành, vì tự tâm cảm nhận khổ đau, ràng buộc và muốn vượt thoát. Còn robot là sự thu thập dữ liệu, tất cả các hành động từ phân tích gửi về đều chỉ mang tính "hình thức", không có công năng chuyển hoá tự tâm. 

Sự khác biệt trong hành trì giữa con người và robot AI nằm ở bản chất nội tại của việc thực hành. Con người hành trì bố thí, thiền định, giữ giới, nhẫn nhục, và tinh tấn với mục tiêu chuyển hóa tâm thức để đạt giác ngộ. Ngược lại, robot AI, dù có khả năng mô phỏng những hành vi này, chỉ dừng lại ở hình thức, thiếu đi chiều sâu của tâm linh, và cao hơn nữa, dù AI có thể giải thích cặn kẽ giáo lý thì cũng chỉ ở dạng thu thập dữ liệu và đọc lại một cách rõ ràng, chính xác.

Bố thí: Con người thực hiện bố thí với lòng từ bi, sự xả bỏ và ý thức về vô ngã. Đây là sự cho đi vượt qua ích kỷ, mang lại sự thanh tịnh cho tâm hồn. Robot, nếu thực hiện bố thí, chỉ làm theo lập trình, thiếu ý niệm về lòng trắc ẩn hay ý nghĩa tâm linh của hành động.

Thiền định: Con người thiền định để đạt trạng thái tỉnh thức, thấu hiểu bản chất vô thường và vượt qua đau khổ. Đây là một quá trình chuyển hóa nội tâm thông qua trải nghiệm trực tiếp. Robot có thể mô phỏng thiền định qua thuật toán, nhưng không thể có trải nghiệm chủ quan hay sự chứng ngộ.

Giữ giới: Con người giữ giới để rèn luyện đạo đức, bảo vệ phạm hạnh. Robot có thể tuân thủ các quy tắc đạo đức, nhưng điều đó chỉ là phản ứng máy móc, không xuất phát từ nhận thức về đúng sai hay ý chí tự giác.

Nhẫn nhục: Nhẫn nhục ở con người là sự chịu đựng và chấp nhận điều xảy ra, từ đó vượt qua sân hận. Robot không có cảm giác đau đớn hay sân hận, nên nhẫn nhục chỉ là biểu hiện bề ngoài vì vốn dĩ sự phản ứng là do cài đặt. Con người tràn ngập hạnh phúc khi vượt qua được khả năng sân hận bản thân, nên có thể biết sân là khổ, robot không có khái niệm về sự hạnh phúc của chiến thắng sân hận.

Tinh tấn: Con người tinh tấn để vượt qua những trở ngại của bản thân, hướng đến mục tiêu cao cả. Robot không có ý chí hay mục tiêu, nên “nỗ lực” của robot chỉ là sự tối ưu hóa lập trình.

Ảnh AI - Tạp chí Nghiên cứu Phật học
Ảnh AI - Tạp chí Nghiên cứu Phật học

Giả thuyết: Robot AI đạt sự thông minh tới mức tiêu diệt loài người?

Tại giả thuyết này, con người sẽ tiếp tục tái sinh luân hồi, còn robot theo thời gian, sẽ đến ngày tự diệt vong. 

Phật giáo nhấn mạnh rằng tất cả các pháp đều vô thường và chịu sự chi phối của luật nhân quả. Nếu loài người bị AI tiêu diệt hoàn toàn, theo Phật giáo, chúng ta không biến mất mà sẽ tiếp tục luân hồi. Tùy theo nghiệp lực của mỗi cá nhân, chúng ta có thể tái sinh trong nhiều cảnh giới khác nhau.

Ngược lại, robot không có “nghiệp” hay “tâm thức.” Chúng chỉ là những công cụ được vận hành theo các quy tắc nhân tạo. Dù chúng có vượt qua loài người trong trí thông minh, bản chất vật chất của chúng vẫn bị chi phối bởi quy luật sinh – trụ – hoại – diệt. Theo thời gian, robot cũng sẽ suy thoái, hoại diệt khi năng lượng cạn kiệt hoặc hệ thống bị phá hủy. 

Ngay cả khi robot có khả năng tự khám phá, chữa trị, thay thế bộ phận khi hỏng hóc,… nhưng trí tuệ khi đạt tới cảnh giới có thể tiêu diệt con người để thống trị, điều này đồng nghĩa robot có lòng tham, và việc dẫn tới quá trình tự robot huỷ diệt nhau là điều chắc chắn xảy ra. 

Con người là sự sống có tâm thức và nghiệp lực, còn robot chỉ là vật chất vô tri. Robot AI không thoát khỏi quy luật vô thường Robot, dù có thông minh đến đâu, vẫn là sản phẩm của nhân loại và tồn tại trong thế giới vật chất.

Lời kết

Đức Phật nói về sự giác ngộ cần có trí tuệ, và đạo đức. Đó là lý do tại sao chỉ có trí tuệ thì chưa thể coi là giác ngộ. Tiến trình nhân loại sẽ tạo ra robot AI với trí tuệ vượt xa con người, nhưng điểm cốt lõi rằng AI không có đạo đức. Đạo đức bao hàm nhiều góc độ: Khả năng suy tư hướng thiện, đúc kết khổ đau, cảm nhận tự tâm,... những yếu tố liên quan tới tâm thức.

Tu hành trong khái niệm loài người là sự sửa đổi, nhưng robot không cần tu hành để sửa đổi, vì là sản phẩm lập trình.

Robot AI, dù đạt đến trí thông minh vượt bậc, vẫn chỉ là sản phẩm của lập trình, thiếu vắng tâm thức, cảm xúc và trải nghiệm chủ quan – những yếu tố cốt lõi của giác ngộ. Giác ngộ không chỉ là tri thức hay logic, mà là sự vượt thoát khổ đau, nhận thức bản chất vô thường và hòa nhập vào thực tại tuyệt đối.

Robot có thể mô phỏng hành vi giác ngộ, nhưng đó chỉ là vỏ bọc trống rỗng, không chứa đựng bản chất chân thật. Do đó, giác ngộ mãi mãi thuộc về thế giới của tâm thức, ngoài tầm với của máy móc vô tri.

Tác giả: AI - PHẠM TUẤN MINH