Trưởng lão Thích Thông Lạc Trích: Mười hai cửa vào đạo

Người tu theo Phật giáo khi thân già yếu dễ bị đau nhức chỗ này hay chỗ khác hoặc bệnh này bệnh khác. Ngay cả đức Phật còn nói: “Ta nay già rồi tuổi đã tám mươi, ví như chiếc xe cũ, nhờ phương tiện sữa chữa, mà đi đến nơi, đến chốn. Nay thân Ta cũng vậy, nhờ sức phương tiện mà kéo dài mạng sống đến ngày nay”.

Nhờ sức phương tiện mà kéo dài mạng sống đến ngày nay. Vậy sức phương tiện là gì?

Sức phương tiện là ĐỊNH KHÔNG TƯỞNG. Nếu ai nhập được định không tưởng thì thân được an ổn không đau nhức và tuổi thọ được kéo dài thêm, như đức Phật đã dạy: “Ta nhờ sự cố gắng mà đè nén được cơn đau. Hơn nữa, Ta nhập Định Không Tưởng thì không còn nghĩ đến một điều gì, nên thân Ta an ổn không có đau nhức”. (Trường A Hàm tập I trang 120)

Định không tưởng là một loại thiền định của ngoại đạo, đó là KHÔNG VÔ BIÊN XỨ TƯỞNG. Ngoại đạo có bốn loại định tưởng:

1- Không Vô Biên Xứ Tưởng. 2- Thức Vô Biên Xứ Tưởng. 3- Vô Sở Hữu Xứ Tưởng. 4- Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ Tưởng.

Chỉ cần nhập được không vô biên xứ tưởng là làm chủ được thân bệnh, nhưng khi xả ra thì thân bệnh đau nhức trở lại bình thường. Ngược lại, chúng ta nhập vào CHÁNH NIỆM TĨNH GIÁC ĐỊNH trên TỨ NIỆM XỨ thì thân có bệnh sẽ hết bệnh và thân không bệnh sẽ không bệnh.

Chánh niệm tĩnh giác định là một phương pháp gọt rửa tâm làm cho tâm quét sách ngũ triền cái và thất kiết sử. Do ngũ triền cái và thất kiết sử bị quét sạch nên tâm BẤT ĐỘNG, không một ác pháp nào xen vào được. Nhờ thế tâm mới chứng đạo hoàn toàn, không còn trở lui trạng thái tâm thế gian nữa.

Định không tưởng chỉ là một pháp môn trốn tránh bệnh, chớ không phải là một pháp môn đuổi bệnh như BẤT ĐỘNG TÂM ĐỊNH, quý vị nên lưu ý.

Trưởng lão Thích Thông Lạc Trích: Mười hai cửa vào đạo